Hành trình 15 ngày khám phá Việt Nam bằng 5 ngũ quan của ông Erwin R. Popov
15:57 26/04/2021
Ngay khi đến Việt Nam, tôi đã có ước muốn khám phá dọc dài đất nước xinh đẹp này bằng xe máy nên đã tậu cho mình một chiếc “ngựa sắt”. Tuy nhiên, trước khi có Covid-19, công việc của tôi rất bận rộn. Khách sạn Hà Nội Daewoo luôn ở trong tình trạng tỷ lệ lấp đầy phòng rất cao và là nơi tổ chức rất nhiều sự kiện lớn liên tục. Vì thế, suốt 5 năm qua, tôi chưa có lúc nào thực hiện ước muốn đó.
Vào một số dịp cuối tuần, tôi chỉ có thể tự chạy xe khám phá các vùng ngoại thành Hà Nội và một số tỉnh lân cận như Ninh Bình, Quảng Ninh, Lào Cai…
Khi đại dịch Covid-19 ập đến, kinh doanh khách sạn ảnh hưởng nặng nề. Tuy nhiên, đây cũng là thời điểm mỗi người tự nhìn lại mình và hoàn thiện bản thân, làm những điều trước đây chưa thể thực hiện. Tôi nhận thấy nhân viên của mình và người dân Việt Nam dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Bản thân tôi cũng rảnh rang hơn để đọc sách, tìm hiểu về các phong tục, tập quán, đất nước, con người Việt Nam.
Thường niên, từ dịp Tết Dương lịch đến Tết Nguyên đán, gia đình tôi đang sinh sống ở nước Nga sẽ đến Việt Nam thăm tôi và du lịch. Tuy nhiên, năm 2020, do ảnh hưởng của đại dịch nên họ không thể đến Việt Nam. Tôi nghĩ rằng, hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ, đây là thời điểm hoàn hảo nhất, tuyệt vời và lý tưởng nhất để bắt đầu hành trình đi dọc Việt Nam, một mình bằng xe máy.
Thế là, suốt một tháng trước ngày khởi hành, tôi đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ và lên kế hoạch cho chuyến đi thú vị của mình. Tôi đã đọc rất nhiều và không ngừng tìm hiểu về Việt Nam, về những điểm đến tôi dự định không thể bỏ qua. Rồi muốn khám phá Việt Nam thì phải chuẩn bị những gì, đi trên con đường nào để không bỏ lỡ những phong cảnh và sinh hoạt thú vị của người dân bản địa.
Đặc biệt, hành trình dài bằng xe máy chắc chắn sẽ khá căng thẳng, bởi một chuyến đi như vậy với người Việt Nam đã không phải dễ dàng. Với một người ngoại quốc không hề biết tiếng Việt, tuổi đã khá cao, cân nặng của không hề nhẹ và chứng đau lung của tôi nữa chứ, tất cả sẽ khiến chuyến đi khó khăn hơn rất nhiều.
Tôi cũng tham khảo rất nhiều người, họ cho rằng, ý tưởng này bất khả thi vì tuổi tác, cân nặng, khả năng tiếng Việt của tôi, lại vẫn đang trong thời kỳ dịch bệnh chưa được khống chế, làm sao có thể đi một hành trình như vậy. Có rất nhiều điều không thể lường trước và nhiều người đã ngăn cản tôi.
Tuy nhiên, tôi cũng có rất nhiều cảm hứng và nguồn năng lượng tích cực từ những người cho rằng, đây chắc chắn sẽ là một chuyến đi vô cùng tuyệt vời, với nhiều trải nghiệm thú vị. Rồi qua những hình ảnh tôi đã được xem, những món ăn, con người đến từ rất nhiều vùng, miền khác nhau tôi có cơ hội gặp gỡ, tiếp xúc trong gần 6 năm làm việc… đã hội tụ và truyền cảm hứng để tôi quyết tâm thực hiện hành trình này.
Hành trình khám phá Việt Nam của tôi bắt đầu bằng chuyến tàu hỏa từ Hà Nội đến TP.HCM dài 1.726 km, trong 33 giờ.
Lựa chọn di chuyển bằng tàu hỏa cho phép tôi dễ dàng gửi chú “ngựa sắt” ở khoang hành lý. Nhiều người cho rằng, đi tàu hỏa suốt thời gian dài sẽ làm tôi mất sức. Họ khuyên tôi nên đi máy bay vì chỉ mất vài giờ. Tuy nhiên, tôi thấy ngược lại. Ngay khi bước lên tàu và vào trong cabin của mình, tôi cảm thấy rất thư giãn. Mọi thứ rất sạch sẽ và êm ái.
Bạn biết không, hai từ tuyệt vời cũng không đủ để nói hết những trải nghiệm của tôi khi đi tàu hỏa. Qua ô cửa kính, một bên là biển, một bên là núi, có lúc khung cảnh trước mắt là thành phố, khi lại là những cánh đồng màu sắc, trù phú.
Tôi cảm giác, mình có thể chạm tay được tới biển, tới núi vậy. Đó là những thước phim tuyệt đẹp, sống động, còn trác tuyệt hơn cả những hình ảnh trước đây tôi đã được xem, khi thực sự được trải nghiệm nó. Tất cả những điều đó đã giúp tôi nạp đầy năng lượng cho hành trình sắp tới bằng xe máy.
Sau hơn một ngày di chuyển bằng tàu hỏa, tôi có mặt tại TP.HCM lúc 6 giờ sáng. Tôi lập tức lấy “ngựa sắt” và cảm thấy tràn trề năng lượng để bước vào hành trình khám phá đất nước Việt Nam xinh đẹp.
Điểm dừng chân đầu tiên của tôi là Mũi Né và Phan Thiết (Bình Thuận). Lúc đầu, tôi tính sẽ ở đây khoảng 2 ngày, nhưng sau đó vì nơi đây quá đẹp, nên tôi đã ở lại gấp đôi thời gian, tới 4 ngày.
Những bãi biển cát trắng trải dài đầy nắng và gió, sóng biển rì rào và hàng dừa cong vút bao quanh trong lành, mát mẻ, giúp tôi hòa mình cùng thiên nhiên dịu dàng và êm ả.
Chưa hết, ở Mũi Né, tôi ấn tượng mạnh với những đồi cát bay thơ mộng, kỳ thú có một không hai của Việt Nam, với nhiều màu sắc lấp lánh, trải dài như sa mạc hoang vu.
Đứng giữa thiên đường nắng, gió, cát, được bao phủ bởi màu xanh mênh mông của biển cả, xen lẫn sắc vàng của cát dưới ánh mặt trời chói lọi vừa hữu tình, hoang sơ và thơ mộng khiến tôi có cảm giác như đang bay bổng giữa thiên nhiên diệu kỳ của những đồi cát trùng điệp mênh mông nối nhau xa tít tắp.
Bên cạnh những cảnh đẹp nên thơ và bình dị, Mũi Né còn chinh phục tôi bởi đặc trưng ẩm thực vùng biển hấp dẫn và phong phú. Từ những món hải sản được chế biến cầu kỳ như gỏi cá, răng mực... đến những món ăn dân dã như bánh canh, bánh xèo, mỳ quảng... đều mang những dư vị rất riêng, khiến tôi nhớ mãi.
Đó thực sự là những trải nghiệm tôi mong ngóng, đợi chờ.
Mặc dù tôi đã đọc rất nhiều, tìm hiểu rất nhiều về Việt Nam trong suốt một tháng, nhưng tôi muốn mình được tự do như chú chim trên bầu trời vậy. Tôi đã không lên kế hoạch cụ thể, chi tiết. Tất cả những khu nghỉ dưỡng tôi liệt kê trước chuyến đi cũng chỉ để tham khảo.
Tôi cũng là một người rất quyết đoán, nên muốn được đưa ra quyết định tại thời điểm đó chứ không muốn phụ thuộc vào lịch trình cố định. Thế nên, tôi đã có thể dừng ở bất cứ nơi đâu, khám phá bất cứ điều gì mình thích. Điều đó đã biến chuyến đi của tôi thêm thú vị hơn rất nhiều.
Khi đến Việt Nam làm việc, tôi đã nghe nói rất nhiều về “mảnh đất hình chữ S” yên bình, xinh đẹp. Nhưng tôi chủ yếu làm việc ở Hà Nội và TP.HCM - hai thành phố sôi động, hiện đại. Thủ đô Hà Nội hơn ngàn năm tuổi cổ kính nhưng vẫn có nhịp sống hối hả. TP.HCM cũng mang sức sống mãnh liệt, một đô thị không ngủ với những tòa nhà chọc trời. Nhưng, càng chạy xe đi xa những đô thị lớn ấy, tôi càng cảm nhận được sự yên bình, thiên nhiên hoang sơ, kỳ vĩ không ngòi bút nào tả hết.
Cả 5 giác quan của tôi phải ngỡ ngàng, choáng ngợp, rung lên vì sung sướng khi chiêm ngưỡng những cảnh đẹp, âm thanh, hương vị… khi chạm vào cuộc sống ở Mũi Né và Phan Thiết.
Sau Mũi Né và Phan Thiết, tôi chạy xe máy thẳng đến Đà Lạt. Một mình cưỡi ngựa sắt, tận hưởng không khí thuần khiết trên những cung đường núi khá nhỏ, quanh co khiến tôi vô cùng ấn tượng và cảm thấy thư giãn. Đứng ở trên cao và nhìn xuống thung lũng, khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp với sắc hoa rực rỡ hiện ra khiến tôi quên cả cái đói.
Bắt đầu vào thành phố, tôi thấy xe cứu hỏa, công an và rất nhiều người nên tưởng có sự việc gì nghiêm trọng xảy ra. Nhưng hóa ra đó là một chốt kiểm tra để phòng, chống dịch trước khi mọi người vào Đà Lạt.
Khi đó, tôi khá lo sợ vì đã lái xe trên quãng đường rất dài, mồ hôi chảy đầm đìa, thời tiết có thể ảnh hưởng đến nhiệt độ cơ thể. Tôi không biết mình có được tiếp tục hành trình hay không. Một loạt câu hỏi đã đặt ra trong đầu, nhưng đó chỉ là một kỷ niệm vui thôi, vì tôi đã tiếp tục hành trình của mình.
Đà Lạt nổi tiếng với các loại sữa, rau và trái cây. Tôi vào một quán cà phê, gọi một cốc sinh tố hoa quả. Nó ngon đến mức khó tả, tới giờ tôi vẫn đang rất nhớ hương vị thơm ngon, ngọt ngào ấy.
Nhưng điều tuyệt vời hơn là những tình cảm người dân dành cho tôi có lẽ đã vượt lên cả rào cản về ngôn ngữ. Tôi không biết nói tiếng Việt, và ngay cả khi tôi chưa nói gì, chủ quán thấy tôi nhiều mồ hôi, có vẻ mệt mỏi sau chặng đường dài, đã chủ động đưa khăn, nước mát, sắp xếp cho tôi ngồi ghế sô-pha rộng và êm ái. Tất cả những điều ấy thật ấm áp vô cùng.
Rồi một lần khác, khi thưởng thức món sữa chua, cốc đầu tiên quá ngon, tôi ăn thêm cốc thứ hai và cốc thứ ba. Có lẽ, mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên khi tôi có thể ăn nhiều sữa chua đến vậy.
Đà Lạt thời điểm đó đang đúng vụ dâu tây. Đi đến đâu mọi người cũng mời tôi thưởng thức. Có lẽ họ nghĩ rằng, tôi chưa từng thưởng thức chúng. Ồ, tất nhiên, tôi đã thưởng thức loại trái cây này rất nhiều lần và ở nhiều nơi, nhưng dâu tây ở Đà Lạt có dư vị đặc biệt hơn, hơi chua hơn những nơi khác.
Người dân Đà Lạt rất tự hào về dâu tây và các loại nông sản, sữa của họ. Tôi cảm thấy điều đó thật đáng quý và đáng trân trọng.
Đà Lạt là một trong những thành phố rất đông khách du lịch khiến tôi cảm thấy bất ngờ. Tôi không đặt phòng trước vì nghĩ rằng các khách sạn khó có thể kín chỗ khi Covid-19 vẫn đang diễn biến phức tạp. Thế nhưng, khách sạn tôi có ý định nghỉ lại đã hết phòng nên tôi phải chuyển sang khách sạn khác.
Là một người làm trong ngành khách sạn, tận mắt chứng kiến các đồng nghiệp ở nơi đây khá bận rộn, các nhà hàng đều đông đúc, tôi như được truyền cảm hứng và có thêm niềm tin, động lực. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và xúc động khi nhìn thấy những hình ảnh đó.
Chia tay “cô nàng” Đà Lạt quyến rũ đầy tiếc nuối, tôi đến với Nha Trang. Tôi từng có cơ hội khám phá thành phố này vài năm trước nên chỉ nghỉ lại một đêm. Trở lại Nha Trang, tôi thấy thành phố có rất nhiều điều đổi thay và phát triển.
Ở Nha Trang, tôi bị một chiếc đinh làm thủng lốp. Đây là sự cố đầu tiên, nhưng tôi không cảm thấy bối rối vì cũng đã dự tính điều này. Hỏi han vài người, tôi nhanh chóng tìm được điểm sửa xe.
Mặc dù du lịch một mình, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy đơn độc. Đến bất cứ đâu, luôn có những con người rất thân thiện, thú vị có thể trò chuyện cùng tôi. Họ sẵn sàng giúp đỡ, chia sẻ kể về những điểm đến không thể bỏ qua, món ngon khó lòng cưỡng lại và những câu chuyện hay về nơi ấy.
Sau Nha Trang, tôi tiếp tục khám phá Quy Nhơn, Tam Kỳ, Đà Nẵng, Hội An.
Ở Quy Nhơn, tôi đã có dịp đi nghỉ cùng các đồng nghiệp của ở Khách sạn Hà Nội Daewoo. Lần này, quay trở lại tôi thấy nơi đây không thay đổi quá nhiều và cảm thấy vẫn rất yêu vùng biển xinh đẹp, hoang sơ, bình yên này.
Còn biển Tam Kỳ khiến tôi mường tượng như mình đang lạc vào vùng biển Caribe hoang sơ, với biển xanh, cát trắng trải dài đẹp mỹ miều. Thế rồi, bất chợt ngửi thấy mùi phở và tôi chợt nhớ ra mình đang ở một trong những vùng biển của Việt Nam.
Đà Nẵng và Hội An là hai điểm đến nổi tiếng của Việt Nam, tôi đã được nghe và xem rất nhiều thước phim đẹp, nhưng chưa có dịp đến thăm. Vì thế, tôi đã rất háo hức. Và quả thực, đây xứng đáng là những điểm đến không thể bỏ qua ở “mảnh đất hình chữ S”.
Ở Đà Nẵng, tôi rất ấn tượng khi thăm Làng đá mỹ nghệ Non Nước. Những món quà lưu niệm đường nét tinh tế, sắc sảo, độ bóng mịn của lớp đá cẩm thạch được các nghệ nhân tài hoa nơi đây mài dũa rất công phu và điêu luyện.
Ngắm nhìn từng mũi khoan, nét đục đẽo, tôi có thể cảm nhận được tình yêu nghề của họ dành cho những tảng đá vô tri, vô thức thật lớn lao. Tôi thực sự đã bị mê hoặc bởi những bức tượng được điêu khắc một cách công phu và tỉ mỉ mang giá trị nghệ thuật cao, cùng sự sáng tạo và khéo léo mà người nghệ nhân làng đá đã gửi gắm vào chúng.
Còn ở Hội An, tôi cảm thấy đặc biệt yêu thích nơi này và cảm thấy mình may mắn khi đến đây vào dịp Tết lại trong lúc dịch bệnh khiến người dân e ngại xê dịch. Khác với hình ảnh đông đúc tôi từng xem, Hội An dịp này cổ kính, vắng vẻ. Cảm giác chỉ có tôi và vài ba người nữa ở trong khu phố cổ.
Người dân thì thân thiện hết nấc. Khi tôi dừng chân uống nước và hỏi về bánh mì, họ không chỉ giới thiệu tường tận, mà còn chạy đi mua cho tôi chiếc bánh mì ở tiệm ngon nhất. Tôi nhớ mãi những hình ảnh thân thương ấy.
Tuy nhiên, dọc đường đi, cá nhân tôi thấy một chút tiếc nuối vì thỉnh thoảng, ngay bên cạnh khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp lại có một khu công nghiệp với khói bụi và các nhà máy. Tôi biết, đó là một phần tất yếu của sự phát triển và ở đâu cũng vậy. Nhưng, trong sâu thẳm trái tim tôi vẫn mong muốn Việt Nam giữ được trọn vẹn những bức tranh thiên nhiên trác tuyệt. Có thể quy hoạch những khu công nghiệp, nhà máy tách biệt ra khu vực đó sẽ thật tuyệt vời.
Tôi nghĩ rằng, với việc kiểm soát dịch bệnh Covid-19 nghiêm túc, kỷ luật của Chính phủ và toàn xã hội, khi tình hình đại dịch trên thế giới ổn định hơn và biên giới bắt đầu mở cửa, Việt Nam sẽ là một trong những quốc gia trở lại đường đua của ngành du lịch sớm nhất. Việt Nam đã minh chứng cho cả thế giới thấy khả năng phòng, chống và kiểm soát dịch bệnh rất tuyệt vời.
Sau hành trình xuyên Việt một mình bằng xe máy đầy thú vị, mới đây tôi đã có chuyến khám phá Cần Thơ và Tây Nam Bộ, vùng đồng bằng màu mỡ, bình yên của Việt Nam trong một tuần.
Trong 5 năm làm việc tại đây, tôi cũng đã có dịp tham quan, trải nghiệm, khám phá rất nhiều điểm đến lý thú. Ở miền Bắc, tôi vô cùng yêu thích vùng núi phía Bắc, nhất là thị trấn Sapa (Lào Cai) và Hạ Long (Quảng Ninh). Mỗi cuối tuần, nếu không vướng công việc, tôi sẽ tự lái xe đi thăm thú nhiều nơi như làng gốm Bát Tràng, Ninh Bình…
Với bản thân tôi, cuộc sống tại Việt Nam đẹp, yên bình, nhưng cũng không kém phần hấp dẫn. Mỗi ngày sống và làm việc tại đây đều tựa như một chương đầy mới mẻ trong tập truyện “Nghìn lẻ một đêm” vậy.
Tôi hy vọng những cảm nhận, trải nghiệm chân thực của mình sẽ truyền cảm hứng khám phá Việt Nam cho cả du khách trong nước và quốc tế. Tôi tin, bạn sẽ không cảm thấy hối tiếc và có những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời.