Nghị lực của nữ sinh 15 năm đồng hành cùng đôi nạng gỗ
15:57 26/04/2021
Mất đi chân phải sau một lần trượt ngã và từng suy nghĩ “chết đi cho khỏi phiền ba mẹ”, cô nữ sinh xứ Dừa dần vượt lên chính mình gây dựng tương lai.
Năm 2002, Nguyễn Thị Cẩm Nhung (quê huyện Thạnh Phú, tỉnh Bến Tre) chào đời khỏe mạnh, lành lặn như bao đứa trẻ khác. Nhưng rồi biến cố xảy đến, một ngày khi Nhung đang đi chơi với bạn thì bị trượt ngã do đường trơn. Cú ngã khiến Nhung gãy chân và được đưa đi bệnh viện điều trị. Lúc này cô chỉ mới 5 tuổi. Bác sỹ băng bó được vài tháng cũng giúp cô bé đi lại được. Tuy nhiên niềm vui chưa được tày gang, chỉ vài tháng sau đó, chỗ xương gãy biến chuyển xấu đi buộc phải tháo khớp để bảo toàn tính mạng.
“Mất đi một chân, tôi phải tập đi nạng từ lúc 5 tuổi. Mẹ là người tập luyện, dìu đỡ cho tôi đi suốt mấy tháng liền. Lần đầu tiên đi được thì bị ngã. Lúc đó tôi khóc rất nhiều, mẹ dỗ hoài không nín”, Cẩm Nhung nhớ lại ngày chập chững làm quen với đôi nạng gỗ.
Từ đó, trong suốt thời gian học lớp 1 đến lớp 9, mỗi chặng đường đến trường và về nhà của cô học trò xứ Dừa đều do ba mẹ đưa rước. Những lúc ba mẹ bận việc không chở đi được thì cô nghỉ học ngày đó. Lên cấp 3, Nhung tự đi lại bằng xe ba bánh.
Cẩm Nhung cho biết, do mất đi một chân nên trong quá trình học không thể tham gia các môn thể chất và cũng chẳng được chơi đùa như các bạn cùng trang lứa. “Thời gian trước đây, có một số bạn đã miệt thị, nói lời khó nghe với tôi. Dần dần tôi cũng quen với điều đó, không để ý đến những điều đó nữa mà tập vui vẻ với bản thân”, Cẩm Nhung chia sẻ.
Giờ đây, sau ngót 15 năm đồng hành với “người bạn” nạng gỗ trong sinh hoạt hằng ngày, Cẩm Nhung đã là cô gái tự tin, tươi tắn và hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn cho bản thân và những người thân yêu ở quê nhà. Cô gái 19 tuổi hiện là sinh viên năm nhất ngành Thiết kế đồ họa, khoa Mỹ thuật công nghiệp, Trường Đại học Tôn Đức Thắng.
Nhung cho biết, dù xa quê bước vào môi trường học tập mới, cô may mắn không gặp trở ngại gì nhiều, bởi ở đây nhanh chóng được thầy cô và bạn bè yêu mến, giúp đỡ. Điều đó phần nào tạo thêm cho cô niềm vui, động lực cố gắng, phấn đấu nhiều hơn. “Lúc xưa còn ở quê, nửa đêm tủi thân tôi suy nghĩ bậy bạ rằng bản thân sao vô dụng quá, muốn chết đi để khỏi làm phiền ba mẹ, nhưng rồi dần cũng nghĩ thông suốt hơn bởi mình còn có tương lai. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học để ông bà, bố mẹ vui lòng. Gia đình muốn tôi có một cuộc sống tốt, và tôi hứa phải học tốt để sau này có được việc làm ổn để tự lo cho bản thân và báo hiếu ông bà, cha mẹ”, cô nữ sinh Bến Tre bộc bạch và cho biết thêm, ở quê, ba cô làm thợ hồ, còn mẹ lo việc nội trợ.
"Tôi muốn nhắn gửi với mọi người rằng, trong cuộc sống sẽ tồn tại những sự việc, những điều may mắn mà mình không biết trước được. Chỉ cần mình cố gắng, mang trong mình niềm tin, tinh thần lạc quan, vui vẻ, may mắn cũng sẽ đến và đáp trả lại sự cố gắng của mình. Sẽ luôn có người thân và bạn bè bên cạnh giúp đỡ mình. Dù là khó khăn lớn thì cũng sẽ hóa giải thành vấn đề nhỏ mà thôi" - Nguyễn Thị Cẩm Nhung.